[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Shinichi vừa đi tiệc về, trong người còn hơi men, nhưng rượu vào lời chẳng ra. Anh quay lại công ty để làm nốt công việc dở dang thì nghe tiếng gõ cửa. Shinichi liếc qua cánh cửa, đã thấy Ran đi vào trong.
  • Nếu như trong tình thế bình thường, Shinichi đáng lẽ nên hỏi vì sao Ran ở đây. Nhưng tổng giám đốc chưa bao giờ tốn thời gian cho mấy lời như thế, anh chỉ lướt qua cô rồi hỏi:
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Hồ sơ của XX ở đâu?
  • Ran lập tức bước đến, trong đầu định hình ra hồ sơ XX, tìm theo phân loại của bản thân. Đây là một chương trình mới của công ty, là một chương trình thực tế. Chương trình này vẫn chưa thông qua, nhưng đây là dự án phòng phát triển mới trình lên. Shinichi nhìn hồ sơ một lúc, rồi lật ra ngoài.
  • Ran đi vào trong pha trà gừng cho anh, ra ngoài vẫn thấy anh đang ngẩn người nhìn cô. Trong ánh mắt nọ, có thứ gì rất lạ, mà Ran chẳng hiểu nổi. Ngay lúc cô chẳng biết anh nhìn mình như vậy làm gì, Shinichi lại quay đi như chẳng có gì.
  • Anh cầm ly trà nóng hổi nhấp một ngụm. Không biết có tác dụng giã rượu hay không, nhưng anh uống một lần hết cả ly. Sau đó, anh hơi day trán có vẻ khá mệt mỏi. Chương trình thực tế này cô cũng biết đến, nhưng hồ sơ nọ cô chưa xem bao giờ. Shinichi xem một lúc là hết, chợt, anh đưa sang cho cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cô xem đi.
  • Ran không biết vì sao anh đưa cho mình, như thể anh biết cô muốn xem vậy. Ran không biết người khác nghĩ thế nào về sếp mình, nhưng anh đã tin tưởng cô, vậy thì cô xem một chút.
  • Ran lật tìm từng trang một, đánh giá hồ sơ khá tốt. Công ty lớn, bộ phận không phải ăn không, hầu như kế hoạch đã hoạch định rõ ràng trong này. Ran xem một lúc, rồi tìm ra mấy vấn đề của hồ sơ. Chỉ là, cô phân vân, liệu có nên nói ra hay không.
  • Shinichi vẫn nhìn cô, nhưng Ran chẳng biết có đang nhìn nhầm hay không, mà thấy đôi mắt nọ càng lúc càng sáng ngời. Ran nhìn bầu trời thăm thẳm nọ, càng lúc càng không hiểu anh đang nghĩ gì. Sếp cô là một người đặc biệt, bởi lẽ anh chẳng cần tốn nhiều thời gian tiếp xúc với ai, vẫn hiểu họ nghĩ gì.
  • Ran chưa từng gặp ai có thể nhìn mặt đoán ý, lại nắm rõ tâm lý của người khác như anh. Ran vẫn xem lại đại ý một lần nữa, rồi lại nhìn anh.
  • Shinichi hiếm khi dành thời gian với cô, bây giờ anh lại chờ đợi. Ran có cảm giác, anh đã biết cả rồi, chỉ chờ cô nói ra thôi. Nhưng làm sao anh biết được? Ran phân vân không lâu, rồi rũ mi nói với anh.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Kế hoạch này xây dựng rất tốt, phần nào cũng rất chỉn chu. Nhưng có ba vấn đề lớn. Thứ nhất, kinh phí của nó quá cao. Điều kiện của công ty có thể lo được, nhưng với chương trình thực tế chưa có độ phổ biến thế này, đầu tư ban đầu có thể không thu lợi được nhiều. Thứ hai, là về tư tưởng muốn truyền tải chưa đúng. Bây giờ các chương trình thực tế đều có kịch bản trước, nếu không có kịch bản vậy thì khách mời phải tạo được kịch tính. Nhưng chương trình này quá ôm đồm, nên mục đích quảng bá truyền thống cũng muốn, yêu đương cũng muốn. Quá nhiều mục đích làm chương trình bị loãng. Cuối cùng, hai vấn đề trên nếu giải quyết được thì sẽ có triển vọng. Nhưng hai vấn đề đó mọi người đều giải quyết rất qua loa, hay thậm chí còn theo lối mòn của những chương trình thực tế hiện giờ. Vậy thì sẽ không thoát được lối mòn của các chương trình hiện tại, đừng nói đến việc sáng tạo.
  • Ran chỉ ra các ý như vậy, Shinichi không nói đúng hay sai, anh chỉ đứng đấy nhìn cô. Khi Ran ngẩng đầu lên, đã thấy tổng giám đốc hơi cong môi.
  • Anh đang cười?
  • Shinichi không giống các tổng giám đốc của các công ty khác ưa ăn nói cười đùa, cũng không hẳn theo trường phái lạnh lùng. Nhưng anh khi nào cũng điềm tĩnh, làm chuyện rõ ràng chi tiết. Shinichi cong môi như vậy, khiến anh nhu hòa hẳn đi. Ran biết, mình trả lời đúng rồi.
  • Shinichi gật đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Đúng vậy.
  • Ran nghe rõ ý tán thưởng trong lời nói của anh. Trong lòng cô, Shinichi là một người sếp tốt, rất biết cách dẫn dắt nhân viên. Cô làm việc với anh chưa lâu, nhưng anh chưa làm khó cô lần nào, là vì những suy nghĩ của cô với công việc, vô tình đều trùng khớp với anh.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Viết lại một bảng, mai đưa tôi.
  • Shinichi nghĩ gì, lại nói rõ hơn.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Bảng ấy sẽ được dùng trong cuộc họp ngày mai, viết chi tiết càng tốt, các kiến nghị của em cũng viết vào đi.
  • Ran chẳng để ý đến xưng hô của tổng giám đốc khác đi, vội vàng gật đầu ra ngoài soạn thảo. Thay vì ngồi suy nghĩ tổng giám đốc lại giao việc cho cô nữa rồi, cô thà làm nhanh để còn về ngủ. Ran như vậy, Shinichi lại chẳng thấy cô có gì không ổn. Cô ra khỏi văn phòng ngồi xuống bàn thư ký của mình ngồi xuống bắt đầu gõ word.
  • Shinichi đứng ở sau cánh cửa có thể thấy bên ngoài, cửa của anh là kiểu cửa một mặt. Anh có thể thấy rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài chẳng thấy anh. Shinichi cứ đứng đó nhìn cô một lúc, rồi càng lúc càng dịu dàng hẳn đi.
  • Suy nghĩ gì, chắc chỉ có mình anh biết.
14
Chương 29